Nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập Hội đồng hương Quảng Hòa tại Hà Nội – Hội trưởng Lê Quý chép bài thơ “Làng Hòa Ninh” của Nhà thơ Nguyễn Anh Tài tặng bà con đồng hương Quảng Hòa tại Tp.HCM để luôn nhớ về quê hương Quảng Hòa yêu dấu.
“Giáo lương thì cũng một làng
đồng cùng chung gánh đôi đàng cùng đi.
Mỗi người một đạo thì tùy
miễn sao có ngãi có nghì với nhau”
(Ca dao Hòa Ninh).
Làng Hòa Ninh son sẻ Ba giáp nối thanh bình Ấp yêu đầm hói ngon lành Đôi nhánh sông Gianh vươn mình mát mẻ.
Hòa Ninh xôn xao như cô gái dậy thì Có mái đình dỏng dạc uy nghi Bên giáo ngự Thánh đường lồng lộng.
Cày cuốc giáo lương chung đồng ruộng Khoai mùa về, bột xé nghẹn cả đôi bên Nước ngọt quanh năm chung giếng đầu làng Chuôn giữ cá, hạn về, chung nhau tát.
Ngày mùa đông, chung che tơi bên giáo Nắng vàng mùa, chung nón lá bên lương Áo Đức Bà, tràng hạt ríu rít trướcThánh đường Có thợ bạc bên lương mài dũa.
Những lớp con làng Chung sân trường, chung thầy giáo Chung phập phồng, hỏng đậu những mùa thi.
Giáo Hòa Ninh mấy chục năm ni Thờ Chúa, có nhiều cha lên cung thánh, Có bà phước trắng tinh màu từ thiện, Có ông già sùng đạo Vatican.
Kể từ ngày kháng chiến Đã mọc lên những chiến sĩ anh hùng Làm rạng rỡ mặt người lao động Có thơ nhân dân Trào như sóng Những người cán bộ đẹp những tấm lòng.
Nhưng lương giáo Hòa Ninh Suốt bốn năm ròng Cách biệt một đàng ngang Thành hào đắp, chận tình trên dưới.
Giặc chiếm nhà thờ Chuông giáo đường nghẹn lên chới với Giặc càn chém phá Lùa giáo dân lầm lũi đi đầu.
Ôi nhớ một chiều nào Phó chủ tịch Kha đi chia buồn Lễ Thánh Vì người giáo dân, sớm kia Tây bắn Rứa mà hắn bắt cắt đầu đi!
Anh Tứ, anh Kha ơi! Chúa thấy rồi, chẳng nói năng chi Chúa còn thấy em lùng anh rượt bắn Chúa còn thấy mẹ gờm con không dám mắng Xóm làng nhớn nhác Lá rụng cành trơ Tre xanh bật gốc Măng cụt lại đâm chồi Trong veo nước ngọt giếng Bàu Giặc ngăn đón, nhớ thương gàu xóm dưới Khoai lớn nứt vồng, vắng người đi bới Bông chiều trắng xóa, rụng xuống rác vùi.
Nhà cháy, người đi Bò rống từng hồi Trường xơ xác, ruộng đen cỏ rú.
Chuông thánh đường thành coòng (*) hương vệ Giáo lương phiên chợ nhìn không sửa mặt nhau! Lương giáo cùng khổ đau Chao ôi làng xóm tơi bời Nhưng chiên Chúa nhớ sấm truyền đạo lý!
Lắng giữa canh khuya, có người bên giáo băng qua thành gánh nước biếu bên lương Nước ngỡ ngàng ngọt thắm tình thương Tình lương giáo chung soi lòng bát nước.
Căm uất cháy rồi, không tắt được Thì thầm du kích chôn bom Một đêm kia nín thở Bộ đội về làng Kèn lanh lảnh, lửa bừng chiến thắng.
Thôn xóm reo lên, trời bừng sáng Xé toang đồn, đập nát thành ra Quân mặt người dạ thú.
Cơn sấm sét hôm qua Mình tắm máu, nấp sau lưng Chúa Đã rúc mất công, đêm dài không thở Thoát thân nhân, thoát nốt thánh đường.
Hai năm nay đầm ấm giáo lương Em bé trở về, vang tiếng hát Trai gái sớm chiều vui gánh nước Hàng tre đon đả, rậm lá đậm màu Lúa xum xuê, kín dãy thành hào Quên hẳn màu xanh xưa tẩm máu.
Bộ đội hôm qua về bên giáo nghe vang từng câu hát ru em “Ai ơi, quân thù nỏ kể giáo lương Thuyền Việt Nam vững lái Cứ thuận đường theo sông” Hoàng hôn rơi tiếng chuông ngân Hòa Ninh đóng lúa nuôi quân rộn ràng. Chú thích: (*) coòng: Tiếng Hòa Ninh có nghĩa là kẻng. Bài thơ phản ánh tâm tình của tác giả là một người lương. Nguyễn Anh Tài là con mệ Hội Võ ở giáp lương, Hòa Ninh. Anh viết bài này tháng 4/1952, khi còn đang quân ngũ. Sau xuất ngũ, anh Tài về làm cho báo Lao Động. Read more...
|