Tác giả Cô giáo Tịnh YênChiều vàng hạ em tìm về lối cũ
Bến sông xưa héo rũ liễu chân cầu
Con trai nghèo nào dám ngỏ yêu đâu
Thầm thương chị nhốt sầu trong quạnh quẽ.
Tuổi mười sáu cố tỏ ra dáng vẻ
Nhưng chị thì cứ gọi “bé”, “em trai”
Em đắm hồn nụ cười đẹp, mắt nai
Lưng ong thắt, mái tóc dài buông thả.
Một chiều rét giọt tương sầu khôn tả
Bóng thuyền hoa thấp thoáng bến sông chờ
Em ngẩng buồn chỉ mong được là mơ
Áo cưới trắng gió phất phơ xinh mộng.
Dòng nước chảy tâm hồn sao trống rỗng
Mượn men cay đóng kín trái tim nồng
Chị chẳng chờ em hái lá diêu bông
Mà cất bước theo chồng về xứ lạ.
Từ dạo đó năm tháng dài hoá đá
Em tha phương cũng đã mười năm tròn
Nhớ thật nhiều trăng mười tám mộng son
Giờ bến cũ vẫn còn hoài bóng chị.
Em nghe kể người chồng sớm yên nghỉ
Tình trăm năm chẳng như ý vẹn tròn
Mỗi đêm khuya mẹ nâng giấc hai con
Chị bươn chải chợ làng trong lặng lẽ.
Lòng chợt thắt trái tim đau như xé
Chị thân gầy nhỏ bé giữa bão giông
Đã bao năm em giữ lá diêu bông
Đời lãng tử cây si trồng ấp ủ.
Em không gọi chị là đàn bà cũ
Vẫn vẹn nguyên thuở thiếu nữ xuân thì
Diêu bông này chị hỡi, hãy nhận đi
Lời ngỏ ý trao tình yêu, duyên nợ.
Đừng đóng khép, cửa lòng hãy rộng mở
Em một lần đã dang dở lời yêu
Và cho em chỉ xin lấy một điều:
Là bóng mát sớm chiều gia đình nhỏ.
Kiên Giang, ngày 14/4/2024