Người ta gọi tình nhân là tri kỷ
Nghe buồn cười.... đâu phải thế đúng không?
Tri kỷ là tấm áo lúc mưa giông
Là lửa ấm giữa đêm đông quạnh quẻ.
Tình nhân giống như tấm khăn mảnh dẻ
Chút ân tình của ai đó thừa dư
Họ có tiền ra trả giá bán mua
Đâu có khác tấm chăn vừa sắm được.
Tri kỷ là người sẻ chia uẩn ức
Tình nhân là giây phút thoáng qua tim
Tri kỷ kia đâu có dễ kiếm tìm
Tình nhân... Chỉ cần tiền... Mua được hết.
Tri kỷ ư... dẫu bao năm cách biệt
Vẫn âm thầm giữ chặt mối tình thâm
Tình nhân ư... chưa tàn hạ sang đông
Đã rũ áo... mà không cần từ tạ...
Người ta nghĩ đơn giản nên vội vã
Tưởng lầm rằng hai từ đó như nhau
Dối lòng chi cho giá buốt tim đau
Khi người bỏ lại ôm sầu nhân thế.
Vì cuộc đời là muôn vàn dâu bể
Nên ta cần có tri kỷ tri âm
Đừng xao lòng... Vội dựa dẫm tình nhân
Mà có lúc muốn nhàn tâm cũng khó.
Phương Anh